Với sự phát triển của công nghệ, hình ảnh giờ đây đã dần trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của chúng ta. Nó giúp ghi lại những khoảnh khắc mà chúng ta hẳn sẽ không có cơ hội trải nghiệm lần thứ hai. Ấy vậy mà kỉ niệm hay ký ức cũng có this, that, nếu như gặp phải những phó nháy không có tâm thì những bức ảnh ấy sẽ trở thành thảm họa để đời mà chúng ta không bao giờ muốn nhắc đến. Như trường hợp của các cặp đôi dưới đây và hẳn cũng là tình trạng chung của rất nhiều người khác nữa khi vô tình yêu phải một người chẳng có một chút năng khiếu chụp choẹt gì.
Cùng là đi chơi dưới hồ nước nhưng một bên lung linh, một bên nạn nhân sắp chết đuối thế kia mà anh coi được à?
Trèo đèo vượt suối, đi qua quãng đường gạch đá biết bao nhiêu để rồi có những bức ảnh kỉ niệm mà không dám nhìn lại thế này. Đó là lần cuối cùng chúng tôi đi chơi thác cùng nhau.
Nhìn ảnh chúng ta chụp nhau thế này anh có cảm thấy áy náy chút nào không hả anh người yêu?
So 2 bức ảnh tôi và anh ấy chụp giống như một trời một vực vậy mọi người ơi, hỏi sao mà đi chơi với người yêu không có lấy nổi một tấm ảnh “sống ảo” với thiên hạ.
Rồi trông tôi có khác gì một hồn ma vất vưởng trên cầu không? Trời mà tối nữa thì xác định không ai dám đến đây chơi nếu như nhìn thấy bức ảnh của tôi.
Mục đích chụp tôi say xỉn nằm đường thế này của anh người yêu tôi là gì nhỉ mọi người?
Cũng là dắt chó cưng đi dạo mà sao bức ảnh của tôi nó trần tục và “bốc mùi” thế này?
Nhiều khi tôi cũng tự phục chính mình khi mà có thể ở bên cạnh một người đàn ông không có một chút năng khiếu chụp ảnh thế này. Trông tôi khác gì một sinh vật lạ dưới biển không? Còn nhìn xem ảnh của anh do tôi chụp thì lung linh biết bao nhiêu.
Nhìn bức ảnh anh người yêu chụp cho chỉ muốn bỏ về ngay và luôn, khỏi ăn uống hẹn hò gì nữa.
Không hiểu tôi còn níu kéo gì ở mối tình này nữa?
Một màn giao lưu với rùa biển đặc sắc được ghi lại bởi tôi, nhiếp ảnh gia nghiệp dư tự nhận, và bên cạnh là ảnh người yêu chụp lại cho tôi. Tôi chỉ ước mình đã không tham gia chuyến đi lặn ấy.
“Thật ra thì người yêu tôi thích kiểu chụp ảnh mờ ảo, trừu tượng”, tôi đã cố nghĩ như vậy để an ủi bản thân.
Tôi cũng không hiểu anh ấy nghĩ gì mà chụp tôi giữa biển như thế, không hề đợi tôi tạo dáng mà chụp như thể tôi đang nghiêm túc tìm kiếm thứ gì đó ấy.
Cũng đầu tư một dáng pose không khác gì anh nhưng mà thành quả sao như “trời vực” thế này?
Một bên là soái ca lịch lãm, một bên như người ngoài hành tinh, không hiểu sao họ có thể yêu nhau được?
Chụp ảnh cho anh, tôi còn đầu tư chỉnh hiệu ứng để thêm phần lung linh, bắt mắt và đây là những gì tôi nhận được…
Ảnh của anh “ảo” chưa còn tôi thì đúng tính chất lưu niệm, để dành bản thân ngắm để nhớ về chuyến đi thôi chứ chả dám khoe ai.
Có liên quan